Begin typing your search above and press return to search. Press Esc to cancel.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Giá như có ai đó nắm tay em và nói “Đừng đi!”

Em ngồi trong phòng chờ ngay trước cửa lên máy bay. Tiếng động cơ bên ngoài ầm ì vang động cả một góc trời. Những hành khách kế bên chúi mũi vào điện thoại, laptop,… thi thoảng nở nụ cười. Chỉ riêng em ngẩn ngơ nhìn ra khoảng không đầy ánh sáng mà tưởng chừng như tối đen trước mặt.
Bạn bè nói em thật sướng khi suốt ngày được vi vu. Nào ai biết em chỉ mong một người nào đó chạy đến ôm lấy em và bảo đừng đi nhé, ở lại vì anh được không. Nhưng chẳng ai cả. Những cuộc đưa tiễn ngọt nhạt cũng thưa dần khi tần suất bay của em dày lên nhanh chóng. Một phần công việc, một phần đam mê. Em ao ước được chạm tới bầu trời, cùng với một người nào đó.

Em tự do nhưng là sự tự do trong nỗi niềm cô đơn, khắc khoải chẳng ai thấu (ảnh minh họa)
Người đã từng nắm tay em ngay lần đầu tiên gặp mặt. Một cách thật bất ngờ. Anh bảo ngồi nhìn em lặng lẽ khóc, từ xa, thương không chịu nổi. Em vẫn nhớ khoảnh khắc đó, chúng ta là hai người xa lạ. Nhưng em cũng nhớ anh đã lo lắng và ân cần đặt vào tim em những bước chuyển tình cảm đầu tiên, khi anh bảo: “Có anh ở đây rồi, em đừng buồn đừng khóc nữa nhé!”
Ấy vậy mà em cũng không khóc nữa thật. Bao nhiêu muộn phiền tan vào không trung, nhanh đến bất ngờ. Em thấy lòng mình trống rỗng, mọi thứ mờ ảo. Tới khi nhận ra thì em đã yêu anh tự lúc nào. Chúng ta đã thương nhau tự lúc nao.
Người ta bảo tình cảm dễ đến thì dễ đi. Em xua tay, nào tin nổi. Hạnh phúc ta đang có, âu yếm ta gửi trao, những ngọt ngào em giấu trong ngực, những bồi hồi vẹn nguyên cho những lần hò hẹn, những chộn rộn khó tả mỗi lần anh đón đưa. Tháng ngày trôi qua mà em vẫn nghĩ mình yêu anh, nhiều như ngày đầu. Hoặc nhiều hơn, rất nhiều. Em không rõ.
dung-di-blogtamsu01
Em giấu đi rất nhiều nỗi niềm, chẳng để ai thấy (ảnh minh họa)
Chỉ biết mọi thứ trong anh vội vàng tan biến. Lạnh nhạt và hững hờ. Cảm giác như mọi thứ rơi tõm vào một hố sâu mà không ai trong chúng ta kéo lên được. Em nhìn anh, anh nhìn em. Cứ như thế, trong cái bâng khuâng của những kẻ thương nhau mà không nói được, biết nhau đau mà không cảm được. Vậy là xa.
Em cứ ngồi đó. Uể oải đến lạ thường. Không dưng nhớ ra một câu nói nào đó của một nhà văn mới nổi – Thật dại dột khi bạn nhất định phải cần một người nào đó mới có thể hạnh phúc.
Em tự hỏi mình liệu có thực sự cần anh không, hay em chỉ đang cần một người nào đó nắm tay mình và giữ em ở lại. Mọi thứ nhạt nhòa, không rõ nét. Có lẽ tình cảm em dành cho anh cũng vậy. Như mảng sương khói bảng lảng trong những buổi chiều tà, vương vất nhưng không gợi chút gì hoàn chỉnh. Hẳn là chữ quên đã tìm đến và gõ cửa trái tim em. Chỉ là em cố chấp và bảo thủ đến mức tin rằng anh là người duy nhất và không cho phép một người nào đó khác bước vào. Em khờ dại quá đúng không anh? Nhưng giờ thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ khác…
dung-di-blogtamsu03
Nói với em “Em đừng đi” (ảnh minh họa)
Em xách chiếc túi nhỏ, chậm rãi bước vào khoang nối ra máy bay. Bỏ lại sau lưng những mệt nhoài và lo nghĩ. Em tự nhủ với lòng mình, mong khi trở về, có người nào đó ôm em và bảo đừng đi nữa, ở lại với anh, được không. Được không?
Theo Đất Việt
Read more ...

Tôi hại đời cô ấy, dù không phải kẻ đểu cáng

Tôi năm nay đã 34 tuổi. Tôi chưa có vợ, so với bạn bè, rõ ràng tôi là người lập gia đình muộn. Cũng có nhiều lí do cho điều đó nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì tôi và người yêu đầu hiểu nhầm nhau rồi dẫn đến chia tay. Sau bao năm tôi vẫn không thể nào quên được cô ấy và vì thế tôi không mở lòng mình ra với ai.
Cách đây khoảng 1 năm, tôi tình cờ quen một cô bé là sinh viên năm thứ 2 đại học. Cô bé có ngoại hình rất giống với bạn gái cũ của tôi, tính tình ngoan ngoãn và hiền lành. Một vài lần tiếp xúc, cô bé cũng thích tôi ra mặt. Tôi thừa nhận mình đã không kiểm soát tốt bản thân và cũng thuận chiều theo mối quan hệ đó.
Khi là người yêu, tôi đã giúp đỡ cô bé rất nhiều trong việc học tập và cuộc sống. Điều tôi ngại nhất vẫn chính là khoảng cách tuổi tác vì tôi hơn cô bé tới hơn chục tuổi. Tuy nhiên cô ấy lại không hề bận tâm tới điều đó và luôn yêu tôi hết mình. Thú thực khi đó tôi cũng chưa xác định sẽ cưới cô ấy làm vợ nên tôi chưa bao giờ gạ gẫm hay đòi hỏi việc đi quá giới hạn. Sự trong trắng, ngây thơ của cô ấy khiến tôi không đủ can đảm làm cái điều tồi tệ đó.
Thế nhưng sau một lần cả hai chúng tôi cùng say, việc đó đã xảy ra. Tôi ân hận vô cùng vì tôi biết chúng tôi khó mà đến với nhau được. Ban đầu tôi thích thú vì thấy cô ấy giống người cũ của mình nhưng càng bên nhau tôi càng nhận ra rằng khác biệt về tuổi tác khiến chúng tôi không hiểu nhau. Tôi cố ở bên cô ấy mong cho cô ấy hoàn thành nốt những tháng ngày sinh viên, ra ngoài đời, có việc làm và tự tin sống.

 
Chút cảm tính đã khiến tôi mắc sai lầm và giờ tôi đang mang tội với cô ấy (Ảnh minh họa)
Khoảng 3 tháng nay người bạn gái cũ của tôi trở về. Sau khi hiểu lầm nhau, cô ấy bỏ ra nước ngoài sinh sống nhiều năm trời nhưng khi quay về cô ấy vẫn một lòng yêu tôi và chưa lấy chồng cũng vì tôi. Hiểu được rằng tình yêu đã trải qua nhiều giông bão này mới là thứ tình yêu đích thực thuộc về mình, tôi không muốn trì hoãn thêm đám cưới vì cả hai chúng tôi cũng đã đều có tuổi rồi. Nhưng giờ tôi không biết phải bắt đầu thế nào để nói với cô bé đã yêu tôi gần 1 năm kia. Tôi đường đột chia tay rồi lấy vợ có phải là quá tàn nhẫn với cô ấy hay không? Tôi có nên đợi cô bé học xong rồi mới chính thức nói rõ mọi việc không. Cũng chỉ còn khoảng gần 1 năm nữa mà thôi. Tôi mong chị cho tôi một lời khuyên. Tôi cảm ơn nhiều lắm (Bạn đọc)
Trả lời:
Anh thân mến! Cảm ơn anh đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, Thanh Bình hiểu rằng anh đang khó xử trong việc thú nhận thật tình cảm của mình với cô gái trẻ mà anh quen. Anh sợ làm cô ấy sốc và hụt hẫng nhưng cũng không thể tiếp tục hơn bởi lẽ cô ấy không phải tình yêu đích thực mà anh tìm kiếm.
Thanh Bình có thể hiểu rằng, với cô gái trẻ mới quen đó, anh hoàn toàn không có ác ý, cũng không có dã tâm lừa gạt cô ấy. Ban đầu, vì một chút rung động sau nhiều năm sống cô đơn, vì một chút trùng hợp giữa cô ấy và người con gái mà anh yêu nên anh đã yếu lòng và chiều theo tình cảm của cô ấy. Thực tế, việc đó anh không đáng trách hay có tội. Ngay cả chuyện anh và cô gái trẻ đó vượt rào cùng nhau cũng là một sai lầm bắt nguồn từ cả hai phía mà anh hoàn toàn không phải có động cơ hại cô ấy. Với anh, đó cũng là một nỗi dằn vặt quá lớn.
 Tôi hại đời cô ấy, dù không phải kẻ đểu cáng - 2
Có thể cô ấy sẽ buồn và đau khổ một chút nhưng thời gian sẽ giúp cô ấy nguôi ngoai đi và tìm được người đàn ông thuộc về mình. Còn anh, anh cũng có thể bên người bạn gái mà sau bao sóng gió mới tìm lại được nhau. (Ảnh minh họa)
Nếu nhìn nhận chuyện anh không hoàn toàn yêu mà đi quá giới hạn với cô sinh viên đó là một sai lầm thì bây giờ anh nên sửa chữa sai lầm đó nhưng không phải bằng một sai lầm tiếp theo, lớn hơn. Rõ ràng, anh cần dừng mối quan hệ với cô sinh viên đó lại và sống đúng với tình cảm của mình. Chỉ vì trót “lên giường” cùng nhau mà giờ cả hai buộc phải gắn bó cả đời là một sự không công bằng với đôi bên và chỉ mang lại cho cả hai đau khổ mà thôi.
Hiện tại, nếu như cô ấy đang ở năm học cuối cùng của thời sinh viên, mong anh hãy nán lại đôi chút, từ từ hãy nói chuyện dừng lại vì có thể cô bé đó yêu anh và chưa chấp nhận chuyện chia tay ngay được. Anh hãy cố gắng động viên tinh thần người bạn gái mà anh vừa gặp, để cô ấy hiểu được rằng đã có một vài sự cố nho nhỏ xảy ra trong thời gian hai người xa nhau và anh cần chút thời gian để giải quyết mọi chuyện. Với cô sinh viên kia, anh từ từ giãn dần ra, viện lí do công việc và khuyên cô ấy tập trung thi cử để tách nhau ra. Khi cô ấy đã hoàn thành chương trình học, thời điểm thích hợp anh nên ngồi lại nói chuyện rõ ràng, nghiêm túc nhưng tế nhị để cô ấy hiểu được bản chất thật của mối quan hệ mà hai người đang có. Có thể cô ấy sẽ buồn và đau khổ một chút nhưng thời gian sẽ giúp cô ấy nguôi ngoai đi và tìm được người đàn ông thuộc về mình. Còn anh, anh cũng có thể bên người bạn gái mà sau bao sóng gió mới tìm lại được nhau.
Chúc anh hạnh phúc!
Theo Thanh Bình (Khám phá)
Read more ...